Trong ký ức của mỗi chúng tôi - những người thầy cô giáo từng giảng dạy, công tác tại Tam Lãnh, nơi đây từng ghi dấu nhiều kỹ niệm về một thời son trẻ, tươi đẹp của cuộc đời. Khi tất cả đã trở thành kỹ niệm thì những buồn vui, khó nhọc, những nghịch ngợm, ngây ngô ngày xưa giờ cũng thi vị như những bông hoa đẹp, những áng mây hồng trang điểm cho tâm hồn của mỗi chúng tôi. Chúng tôi tạo trang blog này muốn thành một nơi để chúng tôi cùng đến, kể lại nhau nghe những câu chuyện, những cảm xúc về một thời thân thương, yêu dấu nhất. Hãy đến với nhau! Vui thì hãy cùng vui, buồn thì hãy cùng chia sẻ để giải bớt oi bức đời thường.
Xin hãy đến với nhau!

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

EM CÒN NHỚ


EM CÒN NHỚ

Em có còn nhớ chuyện xửa chuyện xưa
Của một thời tâm hồn luôn trong trắng
Khi chiều xuống chiều dần phai sắc nắng
Bạn bè mình thả bước dạo lang thang

Đường Trà Sung sông uốn lượn quanh làng
Đèo Hố Ngãi mây chùng giăng mù mịt
Khói lam chiều vây kín quanh Vườn Mít
Tiểu Tây buồn đứng trầm mặc uy nghiêm

Khi màn đêm buông nhẹ xuống im lìm
Bếp tập thể bữa cơm xoàng ăn vội
Mắt nhìn nhau mà lòng nghe bối rối
Tập thể nghèo sớm tối vẫn có nhau

Chiều cuối tuần mình kẻ trước người sau
Rong ruổi về quê Hòa Hương, Tam Ngọc
Đêm Tam Vinh  tiếng võng đưa lóc cóc
Ánh trăng vàng rụng vỡ mảnh sân rêu

Em có còn nhớ kỷ niệm dấu yêu
Quán cà phê hai đưa ngồi lặng lẽ
Ba mươi tuổi đâu phải còn quá trẻ
Mà ngượng ngùng chẳng nói được điều chi

Năm tháng dài rồi cũng sẽ qua đi
Bạn bè ngày xưa ai còn ai mất
Nhưng kỷ niệm vẫn hằng sâu ký ức
Và mãi còn in đậm trái tim ta.