Trong ký ức của mỗi chúng tôi - những người thầy cô giáo từng giảng dạy, công tác tại Tam Lãnh, nơi đây từng ghi dấu nhiều kỹ niệm về một thời son trẻ, tươi đẹp của cuộc đời. Khi tất cả đã trở thành kỹ niệm thì những buồn vui, khó nhọc, những nghịch ngợm, ngây ngô ngày xưa giờ cũng thi vị như những bông hoa đẹp, những áng mây hồng trang điểm cho tâm hồn của mỗi chúng tôi. Chúng tôi tạo trang blog này muốn thành một nơi để chúng tôi cùng đến, kể lại nhau nghe những câu chuyện, những cảm xúc về một thời thân thương, yêu dấu nhất. Hãy đến với nhau! Vui thì hãy cùng vui, buồn thì hãy cùng chia sẻ để giải bớt oi bức đời thường.
Xin hãy đến với nhau!

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

GỢI NHỚ




    Vượt đèo Hố Ngãi bạn ơi
Vực Voi đã đến trường ta đây rồi
    Ngôi trường nằm giữa quả đồi
Suy đi ngẫm lại chưa trồi hécta
    Hội đồng thư viện tuy hai
Nhưng mà chỉ một khuất trong quả đồi
    Phía trước sáu phòng đơn sơ
Bên hông tập thể chỉ vài tấm tranh
                                                             Bao quanh bởi hàng chè tàu
                                                         Tạo ra khung cảnh nên thơ bấy giờ...
                                                                                              Trần Ngọc Trực
                                                                               (bài thơ được trích chọn từ blog Vẫn Còn của tác giả)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét