Trong ký ức của mỗi chúng tôi - những người thầy cô giáo từng giảng dạy, công tác tại Tam Lãnh, nơi đây từng ghi dấu nhiều kỹ niệm về một thời son trẻ, tươi đẹp của cuộc đời. Khi tất cả đã trở thành kỹ niệm thì những buồn vui, khó nhọc, những nghịch ngợm, ngây ngô ngày xưa giờ cũng thi vị như những bông hoa đẹp, những áng mây hồng trang điểm cho tâm hồn của mỗi chúng tôi. Chúng tôi tạo trang blog này muốn thành một nơi để chúng tôi cùng đến, kể lại nhau nghe những câu chuyện, những cảm xúc về một thời thân thương, yêu dấu nhất. Hãy đến với nhau! Vui thì hãy cùng vui, buồn thì hãy cùng chia sẻ để giải bớt oi bức đời thường.
Xin hãy đến với nhau!

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

MỘT MÌNH


Tôi về Tam lãnh chiều mưa,
đường xưa tôi bước, người xưa đâu rồi?
Ngập ngừng trong tiếng mưa rơi,
nghe như hơi thở một thời yêu thương.
Tình đầu sao lắm vấn vương?
Người phương Nam, kẻ ở quê hương mình.
Lá vàng chao nhẹ lung linh,
một làn gió lạnh làm mình tỉnh ra.
Chuyện ngày ấy..... đã rất xa.
Đường xưa ta với riêng ta một mình!

Quảng Nam tháng 10/2012

1 nhận xét:

  1. Tôi về Tam Lãnh chiều nay
    Nghe trong hơi ấm nồng say tình người
    Đã hơn hai chục năm rồi
    Vẫn nghe cảm xúc bồi hồi năm xưa
    Con đường Hố Ngãi chiều mưa
    Tối tăm mù mịt, lưa thưa bóng người
    Ngã ba Tam lãnh đây rồi
    Nơi đông nhất vẫn mấy ngôi nhà xoàng
    Bồng Miêu, nơi ấy mỏ vàng
    Dân tứ xứ tới dựng hàng bán buôn....
    Nhạt nhòa dưới ánh trăng suông
    Ngôi nhà tập thể vẫn luôn rộn ràng......

    Trả lờiXóa