Trong ký ức của mỗi chúng tôi - những người thầy cô giáo từng giảng dạy, công tác tại Tam Lãnh, nơi đây từng ghi dấu nhiều kỹ niệm về một thời son trẻ, tươi đẹp của cuộc đời. Khi tất cả đã trở thành kỹ niệm thì những buồn vui, khó nhọc, những nghịch ngợm, ngây ngô ngày xưa giờ cũng thi vị như những bông hoa đẹp, những áng mây hồng trang điểm cho tâm hồn của mỗi chúng tôi. Chúng tôi tạo trang blog này muốn thành một nơi để chúng tôi cùng đến, kể lại nhau nghe những câu chuyện, những cảm xúc về một thời thân thương, yêu dấu nhất. Hãy đến với nhau! Vui thì hãy cùng vui, buồn thì hãy cùng chia sẻ để giải bớt oi bức đời thường.
Xin hãy đến với nhau!
Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012
Nghịch ngợm cho vui!
VỨT CÁI ROI TRÂU
Tặng người chăn trâu
Tưởng đâu xa lãng cõi đời
Miên man đùa với mây trời, cỏ cây
Ngồi quán gió, ngắm đèo mây
Áo trăng, chiếu cỏ tháng ngày ... chăn trâu
Tưởng đâu tóc rối bạc màu
Về ôm cần trúc chân cầu nước trôi
Đi không hỏi, ở không mời
Thung thăng đồng vắng, bể khơi một mình
Vậy mà tự cõi lung linh
Em về hiển hiện dáng hình kiêu sa
Vậy mà "trong ngọc trắng ngà"
Em về chuốc rượu cho ta say mềm
Lạy tìm hai chữ bình yên
Cho ta úp mặt vào miền hư không
Cho ta trốn khỏi oi nồng
Cõi trần sắc sắc không không rực mầu
Thôi đành vứt cái roi trâu!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cảnh đó mà không vứt roi trâu mới là lạ đó Thầy nhỉ? có khi bán cả trâu luôn nữa.
Trả lờiXóaChúng mình vứt cái roi trâu
Trả lờiXóaTheo nghề dạy học đã lâu lắm rồi
Đọc thơ lòng thấy bồi hồi
Ước gì cầm lại roi trâu ngày nào
Dung ơi, cho mình xin địa chỉ email (gmail) mình gửi thư mời Dung làm tác giả nhé!
Trả lờiXóaĐịa Chỉ email của Dung nè Anh Dũng: vndungphan2@gmail.com
Trả lờiXóa